Có thể đây chỉ là suy nghĩ và cách nhìn nhận của tôi về lối phục vụ và dịch vụ ở hai miền Bắc Nam. Nhưng đúng thật là, dù đi đâu, đi tới nơi nào ở miền Nam tôi cũng thấy thoải mái khôn xiết vì lối phục vụ khách hàng ở đây. Còn ở miền Bắc, đúng là không những tôi phải có tiền, mà phải là nhiều tiền mới có thể thoải mái tâm lý ngồi ở một nơi nào đó ngắm cảnh, xem phim. Chuyện là, hồi nọ, tôi có vào Sài Gòn chơi, thật ra, quán cà phê ở đây thì miễn chê. Tôi cũng là dân nghiền cà phê nên khích lắm. Cứ có quán nào đẹp là tôi vào. Thế nên, để chuẩn bị cho những ngày đẹp trời, thưởng thức cà phê, ngồi ngắm cảnh, tôi đã bỏ túi rất nhiều tiền. Vì tôi sợ không có nhiều thời kì cũng như chơi thể ngồi lâu mãi được ở một chỗ tôi thích và phải uống rất nhiều thứ, ăn nhiều thứ nữa. Khổ là, ở Hà Nội, khi muốn vào đâu đó uống cốc cà phê, chỉ một cốc thôi mà ngồi cả ngày thì có vẻ phiền toái. Không phải là quán nào cũng thế nhé, nhưng tôi đã từng gặp trường hợp như vậy. Khi vào quán ngồi, tôi chỉ gọi 1 cốc cà phê và lướt web, làm việc. Nhưng viên chức ở đó tỏ thái độ liên vì tôi ngồi quá lâu. Thật ra, tôi đã ngồi được tầm 4 tiếng vì quán vừa có điều hòa, vừa có không gian, lại là nơi ngắm cảnh nên nhấm nháp tách cà phê làm việc trong ngày rảnh rang thì ai cũng thích. Nhưng mấy cô viên chức cứ đi ra đi vào hỏi ‘anh có dùng gì nữa không?’, rồi có khi hỏi nhà vệ sinh ở đâu mấy lần không ai nói gì. Ở Sài Gòn, chỉ cần gọi một cốc nước, bạn cũng có thể ngồi cả ngày không cần ngại Có top khác vào ngồi, (vì tôi chọn vị trí đẹp, sát cửa sổ lại bàn rộng) nên cô viên chức có vẻ ngó sang chỗ tôi, ý không được bằng lòng cho lắm khi đám người này hỏi có chỗ nào view đẹp hay không. Thật ra, có thể họ không dám nói gì nhưng nhìn thái độ của họ, tôi có thể cảm nhận được, họ đang nghĩ trong lòng “sao cái ông này ngồi lâu như thế mà chỉ uống mỗi cốc cà phê”. Bài liên can:Gọi 1 cốc café, được ngồi cả ngày ở quán, tin không? Dịch vụ miền Bắc cần 1 câu 'xin chào'! Kỳ quặc dịch vụ thuê… chồng Bao thơ - lỗi ở bệnh nhân hay thầy thuốc? Phong bì cưới mỏng có khi cũng mất lòng? Có lần, vào quán ăn đông khách, khi vừa ăn xong, chưa kịp ‘làm sạch răng miệng’ tôi đã bị viên chức dọn hết bát đĩa, giống như họ có ý đuổi khéo mình đứng dậy. Thật ra tôi cũng biết ý mà đứng dậy ngay giả dụ khách khứa đông còn nhường chỗ cho người khác. Thế nhưng, chưa kịp trình diễn.# Tính lịch sự của mình thì nhân viên hàng ăn đã quét dọn xong mọi thứ. Thế là xin cái tăm, tờ giấy rồi đứng dậy ra về. So sánh với Sài Gòn, tôi càng muốn gắn bó với nơi này sao. Điều sửng sốt là lần ấy, tôi mang nhiều tiền vào quán cà phê, định bụng rằng phải gọi thêm vài món nếu muốn ngồi lâu ngắm cảnh, thế nhưng, khi về, tôi chỉ tiêu hết vài chục, tiền của một cốc cà phê. Nước chín thì uống thoải mái, cứ hết là lại có viên chức ra rót, khỏi phải hỏi xin. Tôi ưa với cái thái độ phục vụ ở đây. Dù là tôi có ngồi nửa ngày cũng không ai nói gì, họ còn rất biết cách tạo không gian riêng cho mình. Ở đây, ăn gì uống gì, vào quán nhậu hay quán nào đi chăng nữa, viên chức sẽ phục vụ rất chu đáo, tự tay rót nước, rót bia rượu cho mình ngay cả khi mình không đòi hỏi. Thật ra, không phải nơi đâu cũng thế, cũng không hẳn là Hà Nội không có thói quen như Sài Gòn nhưng thiết tưởng, miền Bắc phải học hỏi nhiều thêm lối phục vụ ở Sài Gòn, nhất là thái độ ‘coi khách hàng là thượng đế’ ở đất Sài thành. Chỉ cần như thế, tôi tin rằng, dù đi tới đâu, bất cứ quán xá nào, ngay cả khi món ăn, đồ uống của bạn không ngon lắm nhưng người ta sẽ vẫn nhớ tới bạn bởi thái độ phục vụ nồng nhiệt và chu đáo. Đó là phẩm chất, là cái cần có nhất của người làm kinh dinh. |
Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013
Gọi 1 cốc café, ngồi cả ngày ở quán, tin không?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét